Nắng hạ vàng rơi trên những tàn lá sum suê ngoài kia hòa vào cơn gió rì rào mang theo những dư vị mùa hạ đắng chát nhưng cũng ngọt ngào trong tim. Ánh mắt Xuân đăm chiêu nhìn vào những khoảng không tĩnh lặng ngoài kia, qua cửa kính của một văn phòng làm việc, bỏ quên đi những bộn bề đang bủa vây Xuân.
- Xuân, tối có đi không?
Câu nói của Thủy làm cắt đứt sự tĩnh lặng trong tâm hồn của Xuân.
- Đi… đi gì vậy?
Xuân ngỡ ngàng.
- Thì đi tiệc chào mừng sếp mới của chúng ta.
- Ừ… thì phải đi thôi.
- Nghe gượng ép quá vậy, không phải Xuân thích lắm sao?
- Không phải vậy đâu.
Thủy bĩu môi không tin vì sáng nay vị sếp mới trẻ tuổi đẹp trai còn cười nói với cô ấy, khiến Xuân chết lặng trong giây phút ấy. Đúng vậy, ở công ty không ai không nghĩ rằng Xuân đã bị anh giám đốc mới hớp hồn rồi. Cả ngày nay cô ấy cứ thẩn thờ, làm việc không ra hồn.
Buổi tiệc tối chào đón vị sếp mới diễn ra trong không khí vui vẻ, ly đến ly, người cười người nói vui như trẩy hội.
- Này Xuân, em mời sếp Luân một ly đi!
Anh Tín đồng nghiệp nháy mắt làm ám hiệu.
- Đúng đó, đúng đó! Từ lúc bắt đầu đến giờ đến giờ Xuân chưa nói câu nào nữa!
Các đồng nghiệp khác cũng lên tiếng ủng hộ.
- Em… em …
Xuân ngập ngừng không biết có phải là mắc cỡ hay là có điều gì khác. Thật ra cô ấy đang rất khó xử. Đó không phải là cảm giác ngại ngùng khi gặp người mình thích hay cảm giác chào đón một người bạn mới quen mà đúng như từ “khó xử” - cô ấy không biết phải làm gì trong hoàn cảnh này.
Bầu không khí có vẻ trầm lại một chút, Xuân trở thành tâm điểm của mọi người. Nhưng vài giây sau đó, Luân đứng dậy tiếng về phía Xuân.
- Em vẫn còn chán ghét anh nhưng vậy sao?
Câu nói ấy khiến mọi người sửng sờ vì không hiểu chuyện gì xảy ra. Chẳng phải là hai người họ mới vừa gặp nhau sau? Chẳng phải là Xuân bị hớp hồn với vị sếp mới đẹp trai sao? Chẳng lẽ là giữa hai người họ có hiểu lầm gì đó?
“Em vẫn còn chán ghét anh nhưng vậy sao?”
“Đúng vậy.”
Xuân rất muốn trả lời như vậy, nhưng cô ấy không nói thành lời mà thôi. Mỗi khi nhìn vào Luân thì hình bóng ấy là hiện lên trong đầu Xuân. Đó là Thanh - mối tình đầu của cô ấy - thật ngọt ngào và cũng day dứt.
***
Người ta vẫn hay trêu ghẹo rằng Thanh - Xuân, hai chữ ghép lại mang lại ý nghĩa tươi đẹp và hạnh phúc, nhưng cớ sao cuộc đời Xuân vẫn cứ lận đận vì cuộc tình này.
Đó là vào năm lớp 12, Thanh và Xuân cùng học lớp 12A, được xem là hai gương mặt sáng giá của lớp. Trái lại, Luân là một học sinh ngỗ nghịch chẳng mấy ai muốn kết bạn. Luân cá cược với đám con trai là sẽ cưa đổ Xuân. Tuy nhiên, sau nhiều lần bị từ chối, hắn bẽ mặt với đám bạn nên bèn tìm cách trêu ghẹo để trả đũa.
Chuyện xảy ra vào ngày 14 tháng 02 năm ấy, các bạn nữ ai cũng có một món quà đặc biệt và Xuân cũng thế. Đó là một đóa hồng rực rỡ đặt ở trên bàn. Cô ấy không biết nó là của ai, nhưng cô ấy rất vui. Xuân đảo mắt nhìn các bạn xung quanh để tìm chủ nhân của nó.
- Đừng tìm nữa, hoa hồng đó là của tao đó! Đẹp không?
Luân vừa nói vừa cười một cách điểu cáng.
- Thôi, tôi không nhận đâu, cậu lấy tặng bạn khác đi!
Xuân cầm đóa hồng trả lại trên bàn Luân rồi quay đi.
- Con nhỏ này, tao tặng thì phải nhận chứ! Cầm đi!
Hắn kéo tay cô ấy lại và đặt đóa hồng vào tay Xuân một cách cưỡng ép.
- Xuân, đi thôi!
Thanh từ phía sau kéo tay của Luân ra khỏi Xuân.
- Mày làm cái gì thế!
Luân quát.
- Xuân là bạn gái tao!
Thanh dõng dạc nói. Còn Luân thì không còn biết nói gì nữa trước câu trả lời ấy.
Câu nói của Thanh khiến cả lớp đứng hình trong phút chốc, kể cả Xuân.
“Không ngờ cậu ấy lại mạnh mẽ như thế.” Đôi má cô ấy ửng đỏ.
Thế là câu chuyện tình yêu lớp 12A được lan truyền với tốc chóng mặt, đến cả thầy cô và các bậc phụ huynh đều biết. Tuy nhiên, không một ai ngăn cản bởi vì hai đứa quá đẹp đôi. Chúng sẽ cùng nhau cố gắng vì tương lai.
Ánh hoàng hôn rực rỡ tô điểm thêm sắc vàng của mùa hạ. Dưới gốc phượng trước cổng trường, Thanh và Xuân nhìn nhau với ánh mắt ngại ngùng của những đứa trẻ mới biết yêu lần đầu.
- Xin lỗi, tớ đã làm cậu khó xử!
- Tớ nói lời xin lỗi mới đúng. Cảm ơn cậu đã giúp tớ. Lúc nói lời đó, cậu đẹp trai lắm đó!
Vừa nói Xuân vừa đỏ mặt. Trái tim của cô gái mới lớn như đập liên hồi khi nói chuyện với người mình yêu.
- Chúng ta ăn gì trước khi về nhé!
Thanh ngõ lời mời.
- Ừ!
Xuân khẽ đáp.
Thế là từ ấy, Thanh và Xuân luôn có nhau lúc đi học, lúc tập thể thao, lúc hội trại hay văn nghệ của trường. Hai đứa cũng giống như hai chữ “thanh xuân” không hề chia cắt.
***
- Hôm nay là buổi học cuối cùng! Chúng ta sẽ có buổi tiệc liên hoan tối nay! Cô đã xin phép nhà trường mở cửa đến khuya. Các em nhớ báo xin phép bố mẹ!
- Vâng ạ!
Cả lớp đồng thanh đáp một cách hào hứng. Thế là bọn chúng đã được một buổi ăn chơi thỏa thích sau những ngày tháng học hành mệt mỏi và để xả hơi cho việc chuẩn bị kỳ thi đại học sắp đến.
Buổi tiệc cuối năm diễn ra đầy ý nghĩa và xúc động, có những niềm vui và nỗi buồn. Rồi tới đây bọn chúng sẽ mỗi người một ngã. Không biết rồi mai đây có còn gặp lại nhau nữa không?
- Xuân này! Lát cậu có đi tăng hai cùng tụi mình không?
- Chắc không được rồi, mình có hẹn rồi!
Xuân vừa nói vừa nhìn về phía xa, nơi Thanh đang đứng.
- Biết rồi nha, hai cậu đi chơi vui vẻ nhé, tụi này đi đây!
Buổi tiệc kết thúc, Xuân vẫn ở lại lớp để đợi Thanh. Nhưng lâu quá không thấy cậu ấy đến?
Xuân sốt ruột. Chắc mình nôn nóng quá, rồi cô ấy vào nhà vệ sinh để trang điểm tí vừa để giết thời gian. Xuân vừa bước vào nhà vệ sinh thì đột ngột cánh cửa khóa lại.
- Ở lại nhà vệ sinh vui nhé cô gái! Bạn trai của cô không đến đâu! Thằng đó mất điện thoại rồi! Ha ha…
Đó là giọng của Luân, Xuân nhận ra giọng nói ấy.
- Tin nhắn đó là…
- Anh mày đã nhắn tin đấy… Cho chừa cái tật làm bẽ mặt tao.
Luân bỏ đi.
- Tôi sợ lắm, thả tui ra đi! Có ai đó không?
Xuân la hét trong tuyệt vọng.
Không ai nghe thấy tiếng cô ấy cả. Trời ngày càng tối dần, bóng tối bủa vây tâm hồn. Cô ấy sợ lắm, sợ tiếng nước nhỏ giọt tựa như tiếng khóc nỉ non, tiếng dế kêu trong đêm nghe rợn người. Chuột gián cứ chạy khắp chân và những tiếng kêu ỉ ơi thẩm thấu vào da thịt. Sợ đến nỗi không nói thành lời, nước mắt cứ trào ra, Xuân nép mình vào cánh cửa, nơi sáng nơi nhất ở đấy, nơi có ánh trăng chiếu vào.
- Ai đấy?
Tiếng của Thanh, là tiếng của cậu ấy. Xuân vui đến phát khóc.
- Tớ là Xuân nè, cậu mau giúp tớ ra khỏi đây. Tớ sợ lắm.
- Cậu xích ra một chút, để tớ phá cánh cửa này!
- Đùng! Đùng! Đùng!
Không ăn thua gì cả, cánh cửa không hề có một chút dấu hiệu thay đổi nào.
- Cậu đợi tớ một chút, tớ đi tìm bác bảo vệ!
- Đừng, đừng bỏ tớ ở đây!
Xuân sợ lắm.
- Thôi được rồi, chắc lúc này bác ấy cũng ngủ rồi. Tớ sẽ ở đây với cậu.
- Mà sao cậu biết tớ ở đây?
- Về nhà, tớ phát hiện hiện ra là chiếc điện thoại bị mất. Tớ chạy về lớp để tìm thì thấy cái cặp và điện thoại của cậu vẫn còn ở trên bàn. Rồi nghe thấy tiếng khóc của ai đó từ nhà vệ sinh nên đến xem thử.
- Ừ…
- Mà sao cậu ở đây vậy?
Thanh hỏi.
- Không có gì đâu, chắc là bác bảo vệ tưởng không có ai nên khóa của lại thôi mà!
Xuân không muốn gây rắc rối cho Thanh trước kỳ thi đại học.
Hai con người, ở hai phía cánh cửa ngồi tựa vào nhau dưới ánh trăng. Những câu chuyện cười, những kỷ niệm vui buồn đã làm cho Xuân không còn sợ nữa.
Ớ phía xa, Luân nhìn thấy cảnh ấy rồi quay đi. Hắn đã hối hận khi nhốt Xuân vào nhà vệ sinh để trả thù cho sự tự mãn của bản thân. Thật quá là nực cười. Tuy nhiên khi nhìn thấy Thanh ở đó, Luân nghĩ mình đã không cần thiết để làm điều đó nữa, dù có chiếc chìa khóa trong tay.
- Cậu đến nhà tớ ôn thi đi!
Xuân nói.
- Tớ... tớ ngại lắm!
Thanh ngập ngừng.
- Đàn ông con trai mà ngại gì? Mẹ tớ chắc cũng đồng ý, mẹ tớ cũng thích cậu lắm. Bà hay hỏi tớ về cậu ở trường.
- Ừ, tớ sẽ đến.
Thanh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
- Sau khi thi đại học về, chúng ta sẽ gặp nhau dưới gốc phượng như lần trước được không?
Xuân khẽ nói.
- Tớ chắc chắn sẽ đến.
- Tớ sẽ chờ cậu, cậu hứa rồi đó nhé.
Rồi giây phút lặng lẽ trôi đi, hai đứa không biết nói gì cả. Ánh trăng tròn đêm nay rất đẹp, hai con người ở hai phía cánh cửa như hòa chung một nhịp đập trái tim.
- Xuân này!
- Chuyện gì vậy Thanh?
- Tớ sẽ mãi bảo vệ cậu.
- Ừ…
Xuân cảm động trào nước mắt. Câu nói đó sẽ khắc mãi trong tim cô ấy, khắc vào những trang thanh xuân tươi đẹp nhất của tuổi học trò. Cô ấy ước gì khoảnh khắc này dừng lại mãi mãi, dù có là bóng tối Xuân sẽ không sợ nữa vì đã có Thanh ở bên cạnh. Trăng đêm nay tròn lắm, đẹp lắm, ghi tạc vào trái tim Thanh Xuân một tình yêu đầu vẹn nguyên.
***
Ngày 01 tháng 07 năm ấy, Thanh không đến, Xuân vẫn chờ ở đấy, từ lúc những ánh ban mai chiếu xuống cho đến lúc những loài chim về tổ ngủ. Hoàng hôn buồn rười rượi cùng cơn mưa mùa hạ kéo đến, rút xuống những nỗi buồn da diết trong lòng người. Sau hôm ấy, Xuân đã đổ bệnh. Trong đầu Xuân hiện lên những hình ảnh ngày trước: dưới gốc phượng, dưới ánh trăng và những lời hứa tuổi thanh xuân.
Rồi bất chợt, tiếng điện thoại reng. Xuân vội vã rời giường dù hiện tại cơ thể rất yếu. Cô ấy mong chờ cuộc gọi từ người ấy.
- Cô là Xuân phải không?
- Dạ vâng ạ! Cho cháu hỏi bác là ai ạ?
- Tôi là mẹ của Thanh. Tôi gọi cho cô để nói rằng cô đừng tìm nó nữa. Chính cô đã làm hại cuộc đời nó, tôi đã bảo là không được yêu đương khi còn đi học mà không chịu nghe. Chính cô là cô gái làm mê say nó khiến nó bỏ bê học hành đúng không?
- Có chuyện gì đã xảy ra với Thanh hả bác?
- Hừ, nó chắc là rớt đại học rồi. Cô đừng liên lạc với nó nữa! Chúng tôi cũng không xứng với gia đình của cô đâu.
Rồi cú điện thoại đột ngột ngắt ngang còn Xuân thì chết lặng. Cô ấy không thể tin được sự thật đó. Vừa mới thi đại học thôi, chỉ có đáp án thôi chứ chưa có điểm chính thức. Tuy nhiên sau đó, Xuân cũng đành ngậm ngùi với kết quả chính thức Thanh trượt đại học. Trong khoảng thời gian đó, Xuân có nhờ người tìm đến nhà Thanh để an ủi cậu ấy, nhưng không may họ đã chuyển đi nơi khác lúc nào không biết.
Đã sáu năm trôi qua, kể từ ngày ấy, năm nào Xuân cũng đến cổng trường nơi gốc phượng để nhớ về quá khứ, về gương mặt ấy. Nơi đó đã cất giữ một thanh xuân tươi đẹp. Mối tình đầu dường như đã chấm hết nhưng trong lòng Xuân vẫn không thể nào quên được đêm hôm ấy dưới ánh trăng.
***
- Em vẫn còn chán ghét anh như vậy sao?
Xuân không nói gì cả mà nhấc chiếc ghế định rời đi. Luân nói tiếp.
- Thanh chẳng tìm em nữa đâu?
Giọt nước mắt của Xuân rơi xuống…
- Sao em không tìm một người khác?
Rồi Luân đưa chiếc khăn tay của mình cho Xuân.
Gặp lại nhau, có lẽ Luân sẽ nghĩ về Xuân nhưng một đứa bạn đã từng quen, nhưng sau khi làm chung và hỏi thăm về Xuân thì Luân đã có những cảm tình đặc biệt về cô gái đã chờ đợi người yêu suốt mấy năm trời.
Người con gái xinh xắn và tài giỏi như Xuân chắc sẽ có khối người theo đuổi, nhưng không, cô gái ấy đã dành sáu năm thanh xuân của mình để chờ đợi một cuộc tình có lẽ vô vọng. Điều đó là ngốc sao, nhưng nó lại làm cho con tim của Luân bắt đầu trở nên xốn xang sao bấy nhiêu năm theo đuổi sự nghiệp.
Luân sinh ra trong một gia đình giàu có, nên không thèm quan tâm về chuyện học hành. Sau năm cấp ba, Luân được gia đình cho du học và rèn luyện. Không còn là một thằng nhóc khốn nạn, Luân đã trưởng thành biết quan tâm gia đình, quan tâm cho sự nghiệp của mình. Luân về nước và đi làm trong một công ty có tiếng và gặp được Xuân.
Sau ngày ấy, khoảng cách của Xuân và Luân càng ngày ngắn lại, tuy nhiên Luân vẫn không thể nào bắt nhịp được trái tim của Xuân. Không thể chờ đợi nữa, Luân hẹn với Xuân tại quán cà phê với lý do công việc. Sau một lúc nói chuyện về công việc, Luân bỗng nhiên trầm lặng.
- Xuân à! Sao em không tìm…
Luân chưa nói hết câu, thì bất chợt Xuân thảng thốt.
- Thanh Thanh... Có phải là anh đó không?
Ở phía xa, Xuân nhìn thấy ai đó. Xuân hét lên và chạy về người thanh niên đang mặc áo đen đeo khẩu trang đang ẩn núp gần đó. Cô ấy cố gắng đuổi theo, người thanh niên hoảng hốt và bắt đầu chạy. Cô gái ấy vừa khóc nức nở vừa chạy theo “anh đừng đi”.
Những ký ức hiện về thật rõ ràng trong đầu Xuân lúc bấy giờ. Xuân muốn biết lý do là gì mà Thanh không đến. Trượt đại học sẽ không là vấn đề gì nếu hai đứa vẫn còn tình cảm với nhau. Cô ấy muốn Thanh nói thật rõ ràng.
Chạy mãi, chạy mãi hơn cả cây số, cô ấy đuối vì không đuổi kịp bước chân của người thanh niên đó. Xuân ngã quỵ xuống đất vì đuối sức. Hai đầu gối lê dài xuống mặt đường chảy máu. Vết thương trên da thịt có đáng gì với nỗi đau khổ mà Xuân phải chịu sáu năm ròng.
Thấy Xuân ngã, người thanh niên ấy khựng lại, nhưng có lẽ lý trí của hắn đã chiến thắng cảm xúc. Hắn đã quay đầu và bỏ lại Xuân. Phút giây giây ấy đối với Xuân thật đau biết chừng nào. Sáu năm thanh xuân của người con gái, sáu năm đợi chờ vô vọng chẳng đem lại một cái kết tốt đẹp. Cuộc tình này sẽ chẳng còn hi vọng hay sao?
Nhưng không, bất ngờ Luân xuất hiện và túm lấy hắn đem đến chỗ Xuân. Xuân nghẹn ngào tháo khẩu trang xuống. Trong lý trí của mình Xuân hy vọng đó chính là Thanh nhưng trái tim cô mách bảo rằng người đó không nên là anh ấy. Trái tim cô sẽ không chịu nổi ánh mắt lạnh lùng quay đi của Thanh lúc đó.
Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Người đó là Thanh - người cô chờ đợi bấy lâu. Giây phút ấy như chết lặng, Thanh và Xuân cùng trào nước mắt. Xuân chạy nhào đến và ôm lấy Thanh. Còn Luân không nói gì mà chỉ biết lặng lẽ ra đi trong vô vọng bởi vì anh biết người con gái ấy sẽ chẳng thể thuộc về anh.
***
Thanh sinh ra trong một gia đình khó khăn, phải được học bổng mới đi học được, ước mơ từ nhỏ của Thanh là bác sĩ để chữa bệnh tim cho mẹ. Tuy nhiên, lần thi đại học năm ấy đã cướp mất đi ước mơ ấy.
Bệnh của mẹ cũng trở nặng nên Thanh phải tìm công việc làm thêm bán thời gian vừa trang trải cuộc sống vừa có thời gian chăm sóc mẹ. Hai mẹ con đã bán căn nhà để chữa trị bệnh và chuyển sang nơi khác sống, và một phần cũng vì Thanh muốn tránh mặt Xuân.
Cậu ấy vẫn còn sống ở thành phố và vẫn thường âm thầm theo dõi và bảo vệ cô ấy. Thanh đã không phải là một đứa học sinh giỏi nhất lớp để bạn bè ngưỡng mộ, cũng không phải công tử con nhà giàu để khoe khoang. Nó đã không còn xứng với tình yêu của Xuân nữa.
Rồi một cuộc gọi đến cắt đứt câu chuyện.
- Bệnh mẹ cậu trở nặng rồi về nhà nhanh lên.
Giọng nói khẩn từ chiếc điện thoại.
Thanh vội vã nói lời xin lỗi và quay đi, Xuân vội cất tiếng:
- Mai mình vẫn chờ cậu ở chỗ cũ.
Không biết là Thanh có nghe thấy không, nhưng cô ấy chắc chắn sẽ đến.
***
Như lời hẹn, Xuân đang tới cổng trường, nơi hai đứa lần đầu tiên nói lời yêu. Ngày hôm ấy là một ngày tồi tệ, mây mù phủ kín con đường, không tìm thấy được một tia nắng mặt trời. Điều đó làm dấy lên trong lòng Xuân một cảm xúc bất an đến khó tả.
Đến nơi, Xuân sững sờ với cảnh tượng trước mắt. Cổng trường cũ đã bị phá hủy để trùng tu lại khang trang đón năm học mới, còn cây phượng thì cũng bị đốn ngã do chắn ngang cột điện ven đường. Đó phải chăng là một điềm báo cho sự kết thúc? Cô ấy tự hỏi.
Xuân lấy từ trong túi cuốn sổ nhật ký học trò, lật từng trang từng trang thật nhẹ nhàng. Cô ấy muốn ngắm nhìn lại khoảng thời gian ấy trước khi xóa nó khỏi ký ức.
- Rào.. rào...
Một cành phượng to đột ngột rơi xuống làm Xuân hốt hoảng. Rồi bất chợt từ đâu một bàn tay ấm áp kéo lại và ôm chặt cô ấy vào lòng “tớ sẽ mãi bảo vệ cậu”.
Xuân mỉm cười khẽ đáp lại “ừ”.
0 Comments